Gần như suốt ngày hôm đó, chị ở thăm nhà một người bạn gái từ thời nhỏ, có chồng làm giám đốc ở một xí nghiệp giày lớn nhất trong thành phố. Thấm thoắt đã 11 tiếng đồng hồ trôi qua, Fedorovna đã lần lượt mặc thử tất cả những chiếc áo dài mới mua của chị bạn. Càng thử, Fedorovna càng cảm thấy buồn.
Thế nhưng, nhà văn đã không hiểu thấu nỗi lòng của vợ mình. Nhìn thấy vợ ở cửa phòng viết, anh khẽ đập một bàn tay lên tập giấy vừa viết xong, đặc những chữ rồi bảo:
- Em biết không, anh định viết một chuyện tâm lý, nhưng loanh quanh thế nào nó lại thành ra một chuyện hết sức tức cười. Em có muốn cười, anh sẽ đọc thử cho mà nghe.
- Tất nhiên là em muốn nghe. Nhưng anh Kolia ạ, trước hết, chúng mình hãy chuyển sang phòng ăn. Em muốn đặt ấm nước ở đó. Vả lại, em tin chắc anh đã đói ngấu rồi còn gì?
Khi đã cắm xong chiếc ấm đun nước, Fedorovna cố ngồi sao cho thật thoải mái trên đivăng. Nicolai Klementievich hơi có vẻ xúc động, bắt đầu đọc. Anh đã đọc về 3 nhân vật khác nhau: Ông già nông trường viên Egorych, chị vắt sữa Anna Filimonovna và cô gái cứu hoả Lyubochka.
Câu chuyện quả là rất vui. Thế nhưng, Nikolai vừa đọc được chừng 15 phút, thì bỗng Fedorovna nhào ra cứu chiếc khăn giải bàn khỏi bị nước chè rớt xuống. Chị chưa kịp gượng cười để lên tiếng bình phẩm về câu chuyện, thì Nikolai đã cuộn tập bản thảo lại rồi tức giận nói:
- Anh chúa ghét cái thói xu nịnh của các bà vợ. Nếu em không thích thì cứ việc nói thẳng ra, chứ đừng nói lấy lòng anh.
- Anh Kolia ạ! Việc gì em phải nói dối? Mà tại sao em lại không thích câu chuyện kia chứ? Chuyện rất buồn cười. Chẳng hạn, cái cô Ninochka...
- Ninochka nào? - Kolia cười chua chát. Thậm chí, em cũng chẳng buồn nghe nữa. Em còn mải nghĩ đến những chiếc áo dài của cái con gà mái tây đần độn, bạn em, vợ cái lão giám đốc ấy.
- Đúng, em đã nghĩ về những chiếc áo dài! - Iulia Fedorovna dài giọng. - Cái con gà mái tây ấy có cả một tủ đầy những quần áo mới. Còn em tiếng là vợ một nhà văn, vợ của một kỹ sư tâm hồn, mà chẳng có gì để mặc ra đường. Anh có thấy xấu hổ không, hở nhà văn?
- Nhưng hình như, em cũng đã có...
- Anh thì lúc nào cũng hình như! Anh cứ thử ra đường, thử tới nhà hát, thử tới các phòng trưng bày các mốt quần áo, thử đọc các tạp chí về thời trang mà xem... Em đã lạc hậu, đã thua kém bạn bè!
- Đây là số phận của một con người đã suốt đời phụng sự nghệ thuật! - Nikolai giơ cuộn bản thảo lên quá đầu rồi xé vụn ra, nói.
Giọng anh cứ mỗi lúc một the thé lên. Ai hiểu và trọng anh thì không biết, chứ không phải là những người thân, không phải là ở nhà. Ở nhà, thì anh chẳng là cái quái gì cả. Ơ nhà, chẳng ai cần cái tâm hồn của anh. Pushkin là một con người vĩ đại, người đã sáng tạo ra những tác phẩm bất hủ. Người ta đã đổi ông lấy quần áo. Thiên tài bị ngập trong công nợ. Người phụ nữ cần có quần áo, tặng phẩm và đồ trang sức!
- Thật là càn rỡ! - Fedorovna thét lên và làm đổ chiếc ấm trà khiến chiếc khăn giải bàn bị hư hỏng nặng. Thế nhưng, chị chẳng thèm để ý đến nó. Chị kêu lên - Anh lại dám ví mình với Pushkin? Lấy nhau đã 5 năm, nhưng đã bao giờ anh tặng tôi một cái gì ra hồn chưa? Hay chỉ có cái tên ngốc bằng thạch cao này? Rồi chị ta giật lấy bức tượng từ trên giá làm nó rớt xuống sàn.
- Iulia! - Nikolai tức giận, rên rỉ. - Em phải cẩn thận! Em đã nhạo báng tình cảm của anh. Đó là cái tặng phẩm anh đã tặng em để kỷ niệm một năm ngày chúng ta lấy nhau... Em đã coi thường tất cả. Em là một kẻ tầm thường, nhỏ nhen, một kẻ tôn sùng quần áo! Em đã lừa dối anh!
Chân bước trên những mảnh thạch cao vụn, nhà kỹ sư tâm hồn lao về phía tường để giật bức chân dung của vợ treo ở đó xuống. Cái khung lâu ngày bị gãy, tấm kính long ra rơi xuống sàn vỡ tan. Bức ảnh cuộn tròn bay khắp phòng dường như đó là một tờ lịch nhỏ của cuộc sống chung của họ.
- Thế là hết! - Fedorovna kêu toáng lên rồi rơi phịch xuống đivăng.
Đến nửa đêm, nhà thơ Gorinkhin - bạn cũ của Nikolai - sau khi đã đọc những bài thơ mới sáng tác của ông cho các sinh viên ở trường đại học thú y nghe, trên đường về, tiện đường đã ghé thăm Nikolai. Trước hết, ông nhìn thấy cặp mắt điên dại, màu vàng của con mèo đang ngồi chồm chỗm trên chiếc tủ chè. Iulia thì đang úp mặt xuống mặt đivăng nức nở, Nikolai ngồi bên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó ở phía trước, tay vo tròn một mảnh vải lốm đốm màu đỏ gạch. Khắp sàn ngổn ngang những mảnh kính vỡ và những mẩu giấy, mảnh cáctông và mảnh gốm.